Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

truyen sex - Giá như em không yêu anh giàu quá

Phụ nữ xấu thì quyến rũ, nam giới xấu thì hấp dẫn.

Phụ nữ xấu quyến rũ nam giới tồi. Nhưng nam giới xấu doc truyen sex, truyen hheo, truyen dam moi  lại quyến rũ đàn bà tốt.

day la noi dung footer

- Em yêu anh nhiều lắm!

- Giá như em đừng yêu anh nhiều quá, chỉ yêu anh vừa đủ thôi...

Đó là lời tôi nghe ý trung nhân nói sau khi đã khóc cạn nước mắt bởi vì anh ấy.

Người tôi yêu là một người tốt, hoàn trả toàn không phải một kẻ xấu xa hay ỷ lại gì.

Anh ấy yêu tôi rất nồng cháy và cuồng nhiệt.

Nhưng sau vớ cả sự nồng nàn, cuồng nhiệt và say đắm mà anh ấy trao cho mình, tôi lại tự tay đâm ra tắt thở dần những xúc cảm ấy.



Anh ấy nói đúng, phải chi tôi đừng yêu anh ấy nhiều quá, chỉ yêu vừa đủ thôi, thì tôi đã không phải khóc nhiều như thế này. Khóc trong cô đơn, khóc trong hết sức vọng, khóc trong sự ghẻ lạnh và khóc trong muôn ngàn sự tủi nhục neo đơn côi.

Chỉ có một mình tôi còn lại sau rất nhiều dâng hiến, tiền còn lại một mình trong bóng tối với sự sợ hãi lớn lao bao trùm thân thể. Tôi bắt đầu hủy hoại mình. Hủy hoại bản thân để quên đi những cơn đau đang bóp nghẹt.

Nỗi đau chất chồng lên nỗi đau, rất nhiều nỗi đau tâm vong hồn đang cắn vào thể xác. Những nỗi đau ám ảnh làm con tim tôi trở thành thử nhễ rỡ ràng máu... Những cơn đau dập dồn bóp lấy trái tim non yếu ấy... Và giằng xé thân hình nhỏ bé của tôi.

Tôi không còn nhận ra mình nữa, tôi tiền biết một đứa con gái nào đó, trong hình hài bệ rạc này, đang cắn cho cánh tay của mình chảy máu. Răng nó lún sâu và da thịt, và nước mắt nó thấm đẫm những vết thương.

Để giảm đi những nỗi đau tâm vong hồn hơn cả thấu xương buốt thịt, tôi đồng cân còn biết một cách độc nhất vô nhị ôi thôi là tự cắn xé tấm thân này.

Tôi sợ cô đơn, rất sợ cô đơn...

day la noi dung footer

Năm tôi 15 tuổi, tôi yêu một người con giai hơn mình 2 tuổi. Anh ấy là thằn lằn ngọn ngành của tôi, rất lịch lãm, đẹp trai, phong trần và hấp dẫn nhưng vẫn tiền là một... thằng bé.

Từ "thằng bé" áp giải thích rất nhiều điều động về một người đàn ông. Đó là tò mò, ham hố, nông nổi, thiếu nghĩ suy trong hành động và vô bổn phận trong việc làm.

Nếu một "thằng bé" được giáo dục tốt sẽ sợ hãi những hậu quả tai hại sau khi nó nhìn thấy việc mình làm thực sự tệ.

Nhưng tôi không yêu một "thằng bé" được giáo dục tốt, tôi yêu một thằng bé được giáo dục tồi, hay đúng hơn là một thằng bé vô giáo dục. Nó cảm thấy hả hê với những "hậu quả" và thường xuyên xem đó là "thành quả". Nó cợt nhả với nỗi đau nó gây ra cho người khác và lấy làm sung sướng với những việc không tốt mà mình làm. Nó là một "'thằng bé" quá đà trong xúc cảm và hung dữ trong hành động.

Phụ nữ xấu thì quyến rũ, nam giới xấu thì hấp dẫn.

Phụ nữ xấu hấp dẫn nam giới tồi. Nhưng đàn ông xấu lại hấp dẫn phụ nữ tốt.

Thế nên, lần lượt rất nhiều người sa vào lưới tình của thằng bé 17 tuổi. Bởi những cô bé 15 tuổi thì không biết nhiều và cũng chẳng biết điều, tiền biết yêu và ngu ngốc ngớ ngẩn với tình yêu đó.



Chưa kể cái con bé 15 tuổi đó lại là một đứa ngu ngốc bất cứ tuổi tác như tôi.

Tôi không thể kể chi tiết rằng người thương tôi khi đó đã cưỡng bức tôi như thế nào, do thật sự thì đó có được xem là hành vi cưỡng dâm hay không thì tôi cũng hoàn toàn không rõ nữa.

Tôi chỉ biết rằng lúc đó, tôi cũng chẳng phản nghịch tương ứng gay gắt lắm với việc người đó đè lên người mình cho dù rất khó chịu, thậm chí ghê tởm và cảm giác đau đớn. Tôi không kháng cự bởi chưng tôi sợ. Không phải sợ ba má biết, không phải sợ thầy cô hay, không phải sợ bè bạn cười, không phải bởi vì sợ bất kỳ người nào trên dương gian này. Mà neo đơn giản chỉ do tôi sợ, nếu tôi phản kháng, người ấy sẽ bỏ tôi mà đi. Tôi sẽ sống sao trên thế cục này nếu thiếu đi người ấy?

Tôi biết người ấy đã làm như thế này, không chỉ với một mình tôi mà còn với nhiều đứa con gái khác nữa.

Đó là trải nghiệm.

Con trai mới lớn cần thật nhiều trải nghiệm. Tôi đã cố "lừa đảo" suy nghĩ của mình như vậy. Thật may mắn, tôi đã "lừa đảo" bản thân rất thành công... để nín nhịn một thằng nam giới khi bản thân tôi còn quá bé nhỏ.

Sau này, tôi thường xuyên nói với những đứa em nhỏ tuổi hơn mình rằng, người đàn ông đầu tiên, mối nguồn cơn của một người con gái rất quan trọng. Bởi mối tình đầu ảnh hưởng vô cùng lớn lao tới tư duy và suy nghĩ của đứa con gái đó về ái tình và về đàn ông.

Và bởi vì, tôi đã có một khởi đầu lệch lạc, một thạch sùng ngọn nguồn tệ bạc hại với một người nam giới ích kỷ, nhỏ mọn, linh tinh và xấu xa, thành ra tôi đã có một sự trưởng thành sai lầm, một nhận thức sai lầm về tình yêu và cái nhìn lệch lạc về đàn ông.

Song, tôi luôn luôn xem điều động mình nhìn nhận là chân lý. Bởi vì chưng nam giới đều tồi và tình yêu nào cũng sẽ như thế, cho nên tôi ưng nó, không chống cự nó.



Quay lại với bồ trước nhất của tôi, cái người đã làm tôi đau đớn không chỉ một lần mà rất nhiều lần trong suốt thời gian nửa trẻ mỏ nửa thiếu nữ ấy, anh ta đã bỏ tôi rất sớm sủa. Nhưng thời kì tôi yêu anh ta không dừng ở khi anh ta bỏ tôi... Nó kéo dài, rất dài rất dài sau đó....Thời gian được tính bằng... hàng phục năm ròng.

Tôi cứ thầm lặng yêu người đó, dõi theo người đó, lo âu cho người đó và đợi chờ người đó.

Khi nghĩ lại, tôi bỗng nhiên thấy mình giống như một cái máy thủ dâm tự động.

Một người bạn của tôi ở Hawaii có lần khoe với tôi rằng, ở đó, người ta mới lắp một xê ri danh thiếp máy thủ dâm tự động tại nhà vệ sinh nam. Mỗi lần "giải quyết nhu cầu sinh lý" ở cái máy này thì người sử dụng sẽ phải trả vào máy 1 đô la. Bạn tôi gọi cái máy đó là thứ kỳ diệu dành cho mấy thằng vô gia cư và ăn mày.

Sau này, khi nghĩ tới người thương đầu tiên, tôi thường xuyên thấy anh ta là ăn mày, còn tôi là cái máy thủ dâm tự động nằm trong nhà vệ sinh đó. Thật khốn tội nghiệp khi yêu một người mà hoàn trả toàn lập lờ không biết anh ta có yêu mình hay không. Bởi do nam giới nói yêu khi đang lên "đỉnh" thìa là điều không tin được. Anh ta đồng cân nói yêu tôi được mỗi lúc anh ta sướng.

Có chúa cũng chẳng biết bởi vì sao tôi yêu một người nam giới đồng cân đến với tôi vì chưng tình dục, và đến với quy hàng chục con khác cũng tiền bởi chưng cái na ná như thế thôi.

Nhưng tóm lại, tôi đã rất yêu anh ta... Một ái tình mà tôi nghĩ rằng mình không thể dứt ra.

day la noi dung footer

Nhưng tôi vẫn dứt ra được.

Nói như thế quả thật chẳng xác thực lắm.

Bởi tôi không tự dứt ra được.

Mà là anh ta dứt tôi ra và vứt tôi đi bằng được.

Anh ta đính hôn.

Và tôi chôn chân trong nỗi đau đó một cách đớn hèn.



Trời mưa, sấm chớp đùng đoàng. Tôi đứng với nỗi đau hé miệng toang hoác, xót xa doc truyen sex, truyen hheo, truyen dam moi vô bến bờ dưới cơn mưa như tê tê nước và khóc... Khóc trong câm nín để nước mưa hòa tan nước mắt tôi.

Anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ để lại một câu nói còn nguyên xi hình vết chém rằng: "Anh yêu cô ấy!". Khi đó tôi 20 tuổi.

day la noi dung footer

Trong một thời gian ngắn tôi cặp kè với rất nhiều người đàn ông. Ngoài nguyên tố ngoại hình tôi không quan hoài nhiều lắm về phẩm chất. Bởi đối với tôi, nam giới hẳn là không có một phẩm chất nào cần phải tìm tòi và đáng xem trọng.

Dù ngoại hình khác nhau, cách ăn ở và biểu lộ khác nhau, thì chúng vẫn có chung khá nhiều điểm tương đồng: máu lạnh, dã man, nhăng nhít và nhăng nhít kĩ nữ thõa.

Tôi không có khái niệm phụ nữ là đĩ. Nhưng tôi có khái niệm thằng đĩ thằng phò.

Đàn ông được tôi xem là con người thì chẳng có thằng nào cả. Bố tôi thì tôi xem là bố, anh em thì tôi xem là anh em, tôi không gọi họ là đàn ông, thế nên tuy gia tộc giống đàn ông, nhưng gia tộc không phải đàn ông với tôi, cho nên gia tộc vẫn là con người.

Thực ra, không phải là tôi không muốn yêu, mà không một người nam giới nào cho tôi dịp để yêu họ. Họ có những hành động quá đà, có những biểu thị khiếm nhã và cả cách ăn ở lố lăng, trong khi tôi thì yếu ớt trong niềm tin, thiếu thốn trong hy vọng và kỳ thị ở đàn ông.

Và rồi, để có được mỗi cái là gọi là tình yêu, tôi cũng đã chấp nhận một người, ưng ý đến cam chịu vớ cả những nỗi đau mà sau sự hài lòng trước hết ấy, người đó liên tục giáng xuống đầu tôi.

Tôi không biết đàn ông nghĩ gì, tôi chẳng hiểu họ được bao nhiêu. Tất cả những gì tôi biết là chiều chuộng gia tộc và cam chịu họ.



Tôi bị bồ sau này của mình đánh rất nhiều vì tôi... nói quá ít. Bởi vì tôi.... luôn mỉm cười. Bởi vì.... tôi thánh thiện đến mức giả tạo ( theo cách mà anh ta thấy ) và tôi còn bị đánh vì vì... tôi không hề phản nghịch kháng.

Rồi tôi bị người yêu cắm sừng vì... không biết cách ghen tuông. Tất nhiênn rồi, làm sao tôi ghen được khi tôi luôn luôn nghĩ nam giới hiển nhiên phải lăng loàn như thế.

Thật lạ thường đúng không? Số phận thật lạ thường và cuộc đời thật quá nhiều thứ quái gở!

day la noi dung footer

Có một thiên thần đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy dơ bẩn đó, kéo tôi ra khỏi đám bùn đen không xúc cảm của những chuỗi ngày nan hoa tối nọ.

Có một thiên thần đã làm việc mà tưởng như chẳng thần thành nào làm được, đó là thắp sáng lên trong tôi ngọn lửa về một thứ tình cảm thiêng liêng đã lụi tàn và niềm tin vào những người nam giới tốt.

Tôi không còn gọi đàn ông là thằng gái giang hồ thằng phò, không còn xem họ như đám súc đánh vật nữa....

Anh ấy, thật sự đã làm được một điều động kỳ diệu đối với cuộc đời tôi.

Anh ấy rất nhẹ nhàng, dịu dàng và lãng mạn. Rất ân cần thành tâm và rõ ràng.

Tôi yêu anh ấy.

Tôi như được tái sinh.

...

Nhưng rồi một ngày, anh ấy đến và nói với tôi rằng:

- Anh cảm thấy rất mệt mỏi!

Tại sao? Tại sao? Em yêu anh nhiều thế cơ mà. Em lo âu cho từng centimet trên thân thể và tâm vong linh anh. Em hiểu anh. Em biết anh muốn gì và luôn làm điều anh muốn.

- Đúng thế, anh mỏi mệt vì em yêu anh đến nỗi anh không thở nổi. Em quá tốt và quá yêu anh làm cho anhh không biết phải yêu lại em như thế nào. Làm cho anh mệt mỏi tới nỗi không biết phải yêu em ra sao.



Tôi đã sai!

Có biết tôi sai từ đâu không?

Tôi sai từ việc dùng cách yêu người này để yêu một người khác.

Bởi bởi tôi đã từng bị bỏ rơi, bởi tôi đã yêu người lăng loàn và chẳng yêu mình. Nên bởi vì thế tôi yêu người thương tôi thiết tha văn bằng cách yêu kiểu "rút kinh nghiệm" từ những người trước của mình.

Tôi sợ bị bỏ rơi trong khi anh ấy không hề như những người trước, chưa từng và không bao giờ có ý định bỏ rơi tôi. Nhưng nỗi sợ hãi mất đi anh ấy như những người trước, khiến tôi trói buộc anh trong quá nhiều sự quan tâm, ân cần và chu đáo.

Bởi bởi chưng tình nhân cũ muốn tôi ghen. Yêu người tôi yêu tôi lại ghen mù quáng, trong khi anh không xem ghen là yêu, anh xem ghen là sự thiếu tự tin của tôi đối với bản thân mình.

Và nhiều rất nhiều điều sai tôi đã làm khi yêu anh nữa. Quá chiều chuộng anh khiến anh thay đổi bản thân mình. Tôi yêu anh quá nhiều làm anh yêu tôi chẳng được bao lăm với tốc độ điên cuồng vũ bão ấy. Anh cảm thấy anh thụt lụt và đơn độc trong tình yêu này.... Và anh mệt mỏi.

Khi một thứ quý phải chi bất ngờ tới với mình, ai chẳng muốn bao bọc nó thật kỹ. Nhưng một khi thứ quý chớ chi đó không phải là một đấu vật vô tri thì sự bao bọc đó sẽ làm cho nó chẳng thể nào chịu đựng nổi.

Tôi buồn bã và thực sự đau đớn, tầng lớp da của tôi như tróc ra khỏi cơ thể bởi cảm giác hoang mang chẳng thể biết mình phải làm gì. Thực ra tôi vẫn trách anh, cho dù tôi có hiểu, nhưng trách cứ vẫn là bản chất của đàn bà lắm điều.

Tim đau, ngực dẫy dụa khóc quằn. Nỗi sợ hãi gần như xâm chiếm và đánh liệt hoàn trả toàn lý trí.

Nếu anh rời bỏ tôi, tôi sẽ chẳng thể đi nổi con đường này. Niềm tin mới hôm nao được đốt cháy, sẽ vĩnh viễn chỉ còn lại tàn tro rơi rụng.

Tôi sợ tất cả những điều động đó. Sợ hãi vô cùng cảm giác bó buộc của cô đơn. Đừng bao giờ yêu một người theo cách mà ta đã từng yêu một người... khác... Bởi vì chưng làm như thế, ta sẽ mất người đó....



– Anh à, em sẽ không yêu anh nhiều quá, sẽ tiền yêu anh vừa đủ thôi. Thế cho nên anh đừng rời xa em nhé!

- Không phải để em khóc, không muốn để em đau mà vì anh luôn luôn muốn ở bên em, không muốn rời xa em, cho nên anh mới nói ra cho em hiểu, để anh có trạng thái yêu em nhiều hơn...

- Em sẽ không bỏ cuộc cho dù chuyện gì xảy ra đi đi chăng nữa nữa.

- Em không cần phải cho anh biết điều động đó.

- Oh, em hiểu. Bởi vì... đôi khi... phụ nữ xấu xa mới là phụ nữ quyếndoc truyen sex, truyen hheo, truyen dam moi  rũ!

Chúng tôi đã chọn cho mình một khoảng lặng. Một trạm nghỉ chân trên cả đoạn đường dài. Đầy rẫy những sợ hãi, học yêu một người ít đi, còn khó khăn hơn gấp nhiều lần phải yêu người đó nhiều lên...

Thả lỏng ra... và rồi nắm lại thật chặt!

..................................

– Anh rất yêu em!

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

truyen sex - Lần chót anh viết

Anh ấy tên là Đ anh là một con người rất vô tư lự và vô dụng :') từ lúc còn bé doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi anh đã biết quấy nhiễu thường xuyên làm cho người khác phải buồn và thậm chó là ghéc bỏ a . Nhưng anh vẫn vô tư không nghĩ suy gì cho người khác mà đồng cân nghỉ đến anh . Trước đây anh là người tâm tính rất con níc và luôn luôn mang một niềm tin ngây thơ vào cái mà người ta gọi là mãi mãi , anh cứ mang cái nghĩ suy đó suốt 13năm trời . Chuyện không có gì để nói cho đến khi năm đó anh 13t năm đó anh còn rất nhỏ và rất quấy phá trong trường tui nhớ năm đó anh quấy phá tới nỗi bị loại ra khỏi lớp bán trọ . Anh xếp vào một cái lớp hoàn toàn xa lạ đối với anh và anh được ngồi kế một cô bạn anh không biết đây là một bước ngoặc cho con đường đời của anh . Ngay ngay đầu vào lớp anh đã bị ôi thôi miên vì chưng ánh mắt và nụ cười của cô . Bây giờ thì anh đã biết yêu một tình yêu đầu đời đời của anh . Trong suốt trên dưới thời kì yêu anh phải rơi rất nhiều giọt nước mắt , không phải là những giọt nước mắt vui sướng hay là những giọt nước mắt hạnh phúc mà chính thị là những giọi nước mắt đau thương .TRong trên dưới thời gian yêu anh anh cắn răng mà chịu đựng những khổ đau mà cô đã trao cho anh nhưng anh ấy vẫn ngu ngốc căm níc mà chịu đựng một mình bởi vì sợ nói ra cô sẽ buồn :') a vẫn chịu đựng và bỏ qua những điều đó đễ yêu cô nhưng rồi đến một ngày vẫn như không lệ anh vui vẻ nhắn tin cho cô , nhưng hôm nay cô chuyện trò lạnh lẻo với anh chợt cô nhắn cho anh mà anh đọc trong nước mắt '' chia tay nha'' anh như tắt nghỉ lặng giây phút đó , anh đã cố gắng chèo kéo nhưng cô tàn nhẫn bước ra khoi thế cuộc anh , cô đã đễ lại một vết cắt khá sâu trong tim anh . Từ hôm đó anh ít trò chuyện với những người chung quanh anh đã phải tập đi một mình và học cách quên một người và những kỉ niệm đẹp trong một thời gian dài . 
Cho đến một ngày tựu trường cuối tháng 8 anh bước vào cái lớp mà đã thân thuộc đối với anh và cả những kỉ niệm về cô ngọn ngành năm đó anh ở lại lớp :D . Anh đã quên được thạch sùng ngọn ngành và tiếp thô tục những ngày thánh ngân thơ cho đến khi a bị rung động trước 1 cô gái cùng lớp mà anh không biết đây là cô gái sẽ là người thứ 2 bước vào cuộc thế anh . Anh và cô ấy quen nhau bởi cô là người đã giúp anh đứng dậy cho nên anh rất yêu thương cô anh lo âu từng chút một cho cô . Mặc dù rằng nhà anh khá xa với nhà cô nhưng anh vẫn cố kỉnh kiên trì đưa rước cô đi học chung vẫn yêu thương xót cô hết lòng trong 9tháng quen nhau , lúc đó anh vẫn còn tin vào cái gọi là mãi mãi . Anh và cô yêu nhau cho đến hôm cô đi chơi cùng gia đình nhưng trong 1 lúc mềm lòng cô đã rời xa anh để đi theo một người khác . Anh vẫn ngây thơ không biết và trong thời kì cô đi chơi ở nhà anh rất nhơ cô anh đã vẽ một bức tranh cho cô anh muốn tạo bất ngờ cho cô khi cô đi chơi về . Nhưng rồi người tính không bằng trời đất ơi tính , hôm cô về anh nhắn tin đầy yêu thương xót cho cô anh vẫn vui vẻ mà không biết chuyện gì sẻ xãy ra với anh trong những phút tới và rồi cô đã đáp tin nhắn của anh nhưng tin nhắn không theo hi vọng muốn của anh , cô tl '' mình tạm biệt nha'' anh đọc xong tin nhắn đó anh như bất động anh mỉm cười trong nước mắt va trả lời '' ừ hỉu rồi :') '' ngày qua ngày anh vẫn nhắn tin với doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi cô chuyện trò với cô như lúc còn bên nhau bởi vì đó đã là thói quen của anh . Anh hẹn cô ra đễ trao tặng món quà chung cuộc của anh , nói vậy ôi thôi chứ anh hẹn ra đễ anh níu kéo cô . Anh và cô ngồi trò chuyện với nhau rất lâu anh níu kéo nhưng rồi cô lạnh lẻo quay lưng bước đi trước những giọt nước mắt của một người mà cô đã từng yêu :') anh đứng một mình ở góc tối đễ suy nghĩ những gì đang diễn ra . Anh chầm chậm đạp xe về nhà . Đường về nhà anh hôm nay sao nó dài lê thê . Sau ngày định mệnh đó anh đã thức trắng hằng đêm vì mỗi lần anh nhắm mắt nhắm mũi anh lại nghĩ đến cảnh cô và người mới bên nhau , cứ mội lần như vậy nước mắt anh lại chãy ra ướt gối . Trong những ngày đó anh được sự khích lệ của bạn bầy cho nên anh đã khá hơn rất nhiều không còn thức khuya không còn nghĩ suy , anh cũng đã biết học cách tàn nhẫn với người khác . Anh quen nhiều cô quen rồi lại chia tay , hằng đêm anh nằm nghĩ suy có phải mình quá tàn bạo không , anh không giống như những người khác luôn luôn reo khổ đau cho người khác và anh đã trở lại với con người thật của anh anh không còn quen ai nữa không còn reo đau khổ cho người khác . Thời gian lặng lẽ trôi qua vào cuối hè lớp 9 anh bán vé show nhạc anh bán cho bằng hữu anh , tối hôm đi coi show nhạc anh vui cười vong hồn nhiên với bầu bạn anh mà anh không biết sẽ có 1 người trong những người đó sẽ là người thứ ba bước vào cuộc thế anh .... 2 tuần sau khi coi show nhạc . có cô bạn đã nhắn tin nói chuyện với anh quan tâm anh đủ điều , lúc đầu anh cảm thấy rất phiền phức nhưng rồi cũng đã trở thành một thói quen . Cô đã yêu anh từ lúc đó, cô đã dùng mọi cách đễ gợi í cho anh biết là cô yêu anh nhưng nào hay anh quá ngốc so với qui định a nh vô tư nghỉ đó tiền là một câu nói hay cho nên bạn anh gửi anh xem . Cô rất bực và đăng những dòng stt và hi vọng anh sẻ biết được '' người gì đâu mà ngu dữ vậy không biết người ta đã nói tới như vậy rồi mà còn không hỉu'' anh thơ ngây tò mò nhắn tin hỏi cô là nói ai vậy =)) cô tức muốn điên và nói là thằng kia kìa . Thời gian trôi qua cũng tới ngày vào học anh học một trường học cô học một trường học . Ngày khai trường anh rủ cô đi chơi chung với anh với bạn anh và cô đồng ý . Anh nhờ bạn anh lên rước nhưng cô không chịu cô đòi anh lên rước . Ngày đó anh và cô vui vẻ bên nhau cho đến lúc bọn gia tộc vào quán karaok bạn anh nói rằng cô yêu anh nhưng anh không tin , anh đã thử cô . Anh nằm lên đùi cô mà cô không một tẹo kháng kháng cự :''> . Tối đó về anh và cô vẫn nhắn tin trò chuyện vui vẻ với nhau anh suy nghỉ chẳng lẽ mình đã yêu nhỏ này anh vẫn chuyện trò bình thường với cô . Một lúc sau anh nhắn cho cô '' ê chừng như t đã yêu m rồi :''> '' cô vui vẻ đáp anh '' ừ t cũng yêu m mất rồi'' và rồi ngày 6/9/2013 cô đã đích thị thức là người thứ 3 bước vào thế hệ anh . Anh và cô như 2 đứa con níc anh thì lúc nào cũng cầm telephone bên tay đễ nhắn tin với cô và anh đã cười nhiều hơn từ lúc đó . Anh và cô yêu thương xót nhau hết dạ từng tháng vào đúng ngày 6/9 gia tộc trao cho nhau những tin nhắn yêu thương . Sau cái tháng kỉ niệm 8 tháng yêu nhau của họ , gia tộc đã cãi nhau nhiều hơn anh thì không dám nặng lời với cô bởi chưng sợ cô buồn . Họ bao biện nhau nhưng anh vẫn là người phải mở lời xin lỗi mặc dù rằng anh đúng do anh không muốn sỉ diện của một thằng con trai lấy mất đi những thánh ngày hạnh phúc của anh . Trong suốt thời kì yêu nhau cô có những lời nói không hay đối với anh nhưng anh vẫn chịu đựng và mĩm cười rộng lòng tha thứ cho cô . Họ yêu nhau anh thì quan tâm cô rất nhiều nhắc nhở cô từng chút và rồi cái gì đến nó đã đến ngày 27/7/2014 cái ngày mà anh không bao giờ nghĩ đến . Hôm đó anh thấy cô chuyện trò với nhân tình cũ trên Facebook và cô xóa đi anh biết anh đã nói khéo với cô '' vợ dấu anh chuyện gì thì dấu thường xuyên nha đừng để anh biết'' vừa nói xong nhà anh húi điện , chừng như ông trời muốn chia cắt hai người . Một lâu sau nhà anh có điện lại anh lật đật mở zalo để xem tin nhắn nhưng không như anh mong một dòng chữ đậ thẳng vào mắt anh '' từ biệt nha anh'' anh liền hỏi cô ta lý do cô ta lãnh đạm nói '' em không còn tình cảm với anh'' :') và anh ấy tắt thở lặng đi từ giây phút đó anh cầm điện thoại trên tay mà nước mắt anh cứ rơi .Nước mắt anh rơi do cô đã lấy đi nhưng yêu xót thương những niềm tin của anh . Anh đã dùng cả một sỉ diện của thằng con giai đễ van xin đễ chèo kéo cô về bên anh nhưng cô hững hờ nói '' anh hãy tôn trọng quyết định của em'' , anh đã thôi nài xin chèo kéo cô . Từ hôm đó anh ít cười đi hầu như là anh không còn cười nữa hằng đêm anh thức anh nghĩ suy su nghĩ về tính tình của anh anh đã quá trẻ thơ thành ra đã đánh mất đi người mà anh yêu thương xót . Anh đã mất đi một tình yêu mà anh đã từng nghĩ đây sẽ là người con gái cuối cùng trong thế hệ anh . Đến bữa nay anh đã nhận ra điều mà trước đây anh đã tin vào nó là KHÔNG CÓ GÌ LÀ MÃI MÃI và anh nghĩ anh cần một người yêu con người và tính tình của anh chứ không phải anh cần một người vì cái tâm tính của anh mà rời xa anh . Và doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi rồi bữa nay anh đã trưởng thành hơn sau những vết thương mà những người đã từng cho anh ấm áp từng cho anh nụ cười . Hôm nay mai sau và những ngày sau nữa anh sẽ không còn dám yêu thêm một ai nữa bởi chưng những vết xót thương đó đã quá đủ đối với anh :') 
28/7/2014 , 04:00 

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

truyen sex - Vì anh chả đủ tốt

Có lần, sau cơn hoan lạc, chúng tôi quay lưng về phía nhau, anh bảo :


- "Mai mốt nếu em lấy chồng, đừng bao giờ chọn loại người như anh!"


- "Em biết rồi! Nhưng...tại sao?" Trả lời theo cách lạnh lùng và vô tâm vô tính nhất mà tôi có thể.


- "Vì anh không đủ tốt!"


day la noi dung footer


Bước trên những con đường rợp bóng cây, tôi đi thật chậm, hít thật sâu, cố để tưởng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi tượng lại cảm giác khi anh còn đứng bên mình. Đã gần ba năm rồi, từ ngày anh đi Pháp, mỗi lần nhớ anh, tôi thường đi bộ trên con đường này, chỉ để nhìn lại cái khung cảnh, nơi mà tôi đã-từng-có-anh-bên-mình! Để chắc chắn mọi thứ vẫn ổn như tôi đang nhìn thấy.


Anh hơn tôi vài tuổi, một sinh viên như anh thì nổi tiếng trong cái môi trường đại học cũng phải. Vì anh đẹp, giàu và rất giỏi. Thông thạo bốn thứ ngoại ngữ với sinh viên thì không phải chuyện ai cũng làm được. Trong trường mọi người đều để ý tới anh, kể cả thầy cô, tụi con gái và cả tụi con trai. Cũng may tôi là người miễn nhiễm, vì tôi thường xuyên tránh xa cái đẹp, sự hào nhoáng. Lí trí mách bảo với tôi rằng, đến gần những thứ như thế sớm muộn gì cũng sẽ mệt thân và tôi cũng không mấy thiện cảm với anh.


Đến một hôm, tôi về trễ vì một vài lý do, nhìn đồng hồ thì cũng gần 8h tối rồi, bước xuống những bậc cầu thang, đi vội qua dãy phòng học và cảm giác có ai đó đang ngồi bên trong. Tôi không tin chuyện ma quái, và cũng là con bé cứng đầu cho nên tôi đi lùi lại, cố nhìn kĩ xem là gì mặc dù vẫn hơi gợn người và cầu hi vọng không có gì cả. Nấp bên mép cửa, nhìn kĩ thì tôi thấy đích thị là cái tên nổi tiếng trong trường rồi nhưng hình như anh ta đang khóc thì phải. Thì ra con người ta cũng có những lúc yếu đuối thế chứ, nghĩ xem nếu bọn con gái lớp mình mà thấy cảnh này thì sẽ mất hình tượng cỡ nào. Mà thôi, dù sao chuyện cũng không liên quan đến mình. Cứ để anh ta khóc, có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho anh ta.


Nghĩ đến đó, vừa quay lưng đi thì chợt có tiếng nói : " Nhìn thấy những cảnh không thành thử thấy rồi cứ thế xem như chơi có gì sao?" Tôi quay lại và nhìn thẳng vào mặt anh như chứng tỏ mình vô tội, chẳng qua là bởi anh tự để tôi thấy thôi. Trái với sự tưởng tượng của mình, anh mĩm cười, nụ cười kiêu hãnh đến mức có ai biết rằng anh ta vừa mới khóc đâu. Anh bước đến kéo tay tôi và bảo : " Rãnh không? đi với tôi chút nhé!" " Đi đâu chứ?" " Đã bảo đi với tôi rồi mà, cô hỏi lắm thế?" Không đợi tôi phản ứng, cứ thế anh ta lôi tôi đi như tù binh vậy. Về nhà cũng không có gì làm, cũng là đối mặt với bốn bức tường và sự trống trãi cho nên tôi quyết định đi với anh. Dù sao thì tìm hiểu một chút về "người nổi tiếng" cũng đâu có sao. Tôi nghĩ ngay cái tên đặt cho anh ta và tự thắc mắc tại sao hắn lại đặt câu hỏi có hai vế để rồi có cho tôi trả lời vế đầu tiên đâu.


Đây là lần đầu tôi bước lên sân thượng của trường, ở đây mát, yên tĩnh và có vẻ gì đó cũ kĩ và bí ẩn. Anh đi về một góc của sân thượng, ngồi xuống và lấy trong balô ra hai lon bia, đưa trước mặt tôi một lon, còn lon kia anh uống một hơi. Trông điệu bộ của anh ta chắc thường xuyên lên đây lắm. Thoáng nhìn qua tôi, anh nói : " Này! Đừng bảo rằng cô không biết uống đấy!" Tôi vội khui lon bia ra, nhấp trên môi những ngụm đắng ngét như phủ nhận câu anh vừa nói, hơi bia nồng lên sóng mũi khiến tôi khó chịu. Anh lại lấy trong balô ra vài lon nữa, tôi không hiểu sao anh lại đem nhìu đến thế và có phải ngày nào anh cũng mang theo những thứ ấy không. Nhìn tên "người nổi tiếng" ngồi kế bên mình mọi khi uy phong lẫm liệt là thế giờ bỗng như đứa trẻ tội nghiệp bị bỏ rơi, có lẽ vừa trãi qua những chuyện khó khăn hay đau lòng lắm đây! Nhưng nhìn bộ dạng hắn bây giờ thì có vẻ dễ gần hơn.


Chúng tôi im lặng rất lâu, ngồi trên này chỉ nghe tiếng gió, tiếng dế kêu và đôi khi là tiếng nuốt những ngụm bia ực ực, tự nhiên thấy trong lòng trống trãi lạ thường. Đã lâu rồi không có cảm giác thế này từ khi tôi và Q xa nhau, cũng vào những đêm trời trăng gió thế này, tôi tựa vào người Q, hát những câu vu vơ mà tôi nghe được đâu đó. Tên "người nổi tiếng" này làm tôi nhớ về Q da diết, những nổi nhớ tưởng chừng như vừa ngủ yên với tất cả bộn bề mà tôi cố tạo ra, giờ lại đong đầy trong tôi. Uống cạn lon của mình, tôi thấy mặt nóng lên và hơi choáng.


- "Này! Sinh viên năm nhất hả?" Anh hỏi nhưng không nhìn mặt tôi.


- "Uh!"


- "Tôi ít thấy em trong trường."


- "Tôi đâu được nổi tiếng như anh."


- "Có vẻ như ... em không có thiện cảm với tôi!" Nụ cười nhạt xuất hiện trên gương mặt vốn đã lạnh tanh của anh, ngoái sang nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng bí hiểm.


- "Tại sao tôi lại phải có thiện cảm với anh chứ?" Tôi vẫn cứng đầu đáp trả.


Uống luôn ngụm bia còn dỡ trong lon, sau một lúc trầm ngâm, anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt buồn rười rượi khiến tôi phải ấy náy câu trả lời vừa rồi.


- "Em... giúp tôi một việc được không?"


- "Anh cứ nói, nếu trong khả năng của tôi thì...vô tư."


- "Hãy quên đi những gì khi nãy em thấy đi nhé, và...sau này cũng đừng hỏi lại về chuyện của ngày hôm nay! Được chứ?"


- "Anh yên tâm, tôi không phải người thích xen vào chuyện của người khác, vả lại khi nãy tôi cũng chả doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhìn thấy gì hết!"


- "Từ nay, em làm bạn của tôi được không?" Nụ cười của hắn lúc này ấm áp và thân thiện hết mức khiến tôi dù không muốn cũng không thể từ chối.


- "Sao cũng được!"


Đêm đó chắc anh say thành thử nói khá nhiều, sau lần đó tôi ít khi được nghe anh kể về cuộc sống của anh, về những thứ gần gũi với anh.


Tôi và anh thân nhau từ đó, chúng tôi hay đi cùng nhau hơn, anh giúp tôi khá nhiều trong học tập. Dần dà, cảm giác có anh bên cạnh khiến tôi vơi đi phần nào nỗi trống trãi khi xa nhà, người thân và cả Q nữa. Tôi quen với việc anh xuất hiện trước nhà để đưa đón tôi đi học, quen với cảnh tối tối lại cùng anh đi đâu đó hoặc chỉ nằm trong nhà xem tivi cùng nhau.


Rồi anh ra trường, với tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi, vốn ngoại ngữ khá vững, anh vào làm trong công ty của gia đình. Một khởi đầu khá thuận lợi đối với đâm ra viên mới ra trường. Công việc tuy bận bịu nhưng anh và tôi thì vẫn thế, như những cặp tình nhân, dành cuối tuần cho nhau, gởi những tin nhắn vu vơ nhưng rõ ràng đang quan tâm về nhau.


Có lần, anh qua nhà tôi chơi rồi bày ra cái trò đánh bài uống rượu, cuối cùng cả hai say mềm. Bỗng anh hôn tôi, nụ hôn nóng bỏng và say đắm. Tôi không kháng cự, tự cho phép bàn tay mình triền miên bấu nhẹ vào cổ anh, rồi cứ thế bàn tay tham lam ấy đi khắp cơ thể anh. Chúng tôi quấn lấy nhau, vệt máu loang xuống tấm dra trắng. Đêm ấy chúng tôi thuộc về nhau.


Sau đêm ấy, cả hai đều không nhắc lại chuyện đó. Tôi thấy anh cười nhiều hơn, dành nhiều thời gian cho tôi hơn. Anh thường xuyên qua nhà tôi vào buổi tối, cùng nấu ăn, đọc sách và làm tình.


Có lần, sau cơn hoan lạc, chúng tôi quay lưng về phía nhau, anh bảo :


- "Mai mốt nếu em lấy chồng, đừng bao giờ chọn loại người như anh!"


- "Em biết rồi! Nhưng...tại sao?" Trả lời theo cách lạnh lùng và vô tâm vô tính nhất mà tôi có thể.


- "Vì anh không đủ tốt!"


Tôi im lặng, lúc nào cũng có những khoảng lặng trong cuộc đối thoại giữa anh và tôi, khi một trong hai không muốn đào sâu vào vấn đề và biết điểm dừng của cuộc nói chuyện. Câu nói vừa rồi của anh khiến tôi thắt lòng, tôi nghĩ đây là lời cảnh báo của anh đối với tôi, rằng không thành thử hi vọng gì với anh và giữa chúng tôi chẳng thể làm thành thử một kết thúc đẹp. Cũng tốt thôi, bên anh như thế này với tôi đủ rồi. Đêm ấy tôi thức trắng, suy nghĩ về mối quan hệ giữa anh và tôi, là bạn bè, là tri kỉ, là người yêu hay là người tình? Càng nghĩ càng thấy bản thân mình đáng thương. Hoang mang trong vô vàn rối rắm.


Tôi mong những đêm bên anh như thế, chỉ có như vậy tôi mới thấy anh thực sự thuộc về tôi, của-riêng-tôi. Chúng tôi hầu như không hề nói chuyện với nhau lúc làm tình, khi xong thì mỗi người một hướng. Không ôm ấp, không vuốt ve. Tôi và anh cùng làm hết thẩy những việc mà cặp tình nhân nào cũng làm, chỉ trừ mỗi việc là anh chưa-bao-giờ nói yêu tôi, và ngược lại, tôi cũng thế.


Chúng tôi tự đặt trong nhau cái qui luật vô hình mà cả hai đều hiểu, mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức ấy, không ai muốn đi xa hơn hay làm rõ ràng cái mối quan hệ này.


Cuối tuần anh đưa tôi đến một quán café rất yên tĩnh, anh bảo anh sẽ đi tu nghiệp ở Pháp theo ý của gia đình. Không tỏ ra quá bất ngờ, tôi từ tốn hỏi anh đã suy nghĩ kĩ chưa và nói sẽ tôn trọng và ủng hộ những quyết định của anh.


Và thế là anh đi, rời khỏi nơi có tôi để đến với đất nước xa xôi hơn và mới mẻ hơn. Anh đi trong một ngày mưa thu rất nhẹ. Tôi không tiễn anh, chỉ đến sân bay, đứng đủ xa để không ai nhìn thấy mình, nhất là anh. Tôi sợ bản thân không đủ mạnh mẻ nữa để che đậy cái cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình. Sợ sẽ khóc và níu giữ anh như những người con gái tầm thường. Tôi chọn cho mình nổi đau lặng lẽ.


Còn nửa tiếng nữa máy bay khởi hành, mọi người tiễn anh giờ cũng về hết. Tôi nhìn anh, cái điệu bộ của người cô đơn nhất thế giới hiện rõ trên người anh. Sao anh lại quyết định ra đi để bỏ lại tất cả những yêu thương, những điều quen thuộc và cả tôi nữa để đổi lấy cái gì. Điện thoại tôi có tin nhắn, là anh : " Em cứ phải tỏ ra lạnh lùng và bất cần với anh thế sao?" , " Sao thế? Máy bay chưa cất cánh à?" , " Em không ra tiễn anh sao? Không muốn nhìn anh lần cuối à?" , " Xin lỗi! Em bận quá! Với lại anh có mọi người rồi mà! Qua tới đó giữ sức khỏe và giữ liên lạc với mọi người nha! Thượng lộ bình an!" Tin nhắn cuối tôi gởi đến anh mà nghẹn đắng. Sao tôi lại thế nhỉ?


Anh bước từng bước thững thờ, tôi lặng người nhìn anh xa tôi. Khi bóng anh đã khuất, má ấm lên nhờ dòng nướcdoc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi  mắt. Tôi lê chân nặng trĩu, mặc cho mưa thấm đẫm vào người. Ít ra thì cũng phải có cái gì đó trừng phạt kẻ dám tự phản bội con tim mình chứ. Quãng đường sân bay dài và rộng tênh.


Thời gian đầu khá khó khăn vì tôi vẫn chưa wen với việc không còn anh bên mình. Những đêm dài trống trãi đến nao lòng, tôi khóc đẫm gối và thiếp đi trong mệt mõi. Trong giấc mơ, lại được thấy anh. Vùi đầu vào công việc là cách giúp bản thân không còn thời gian nghĩ đến anh, làm thêm buổi tối tại một nhà hàng Ý, khi hết ca thì cũng mười một giờ tối, tôi lao vào giấc ngủ dễ dàng hơn khi toàn thân rã rời vì mệt.


Những tháng đầu trôi qua, bận bịu với công việc và học hành, cũng vài lần anh gọi điện về thông báo chỗ ở, số điện thoại và nói về cuộc sống khá tốt bên đó. Anh kể về nổi nhớ nhà, nhớ bạn bè, người thân, nhớ những buổi tối ở Sài Gòn...và trong đó vẫn không có nỗi nhớ dành cho tôi. Có lúc tưởng chừng như muốn gào vào cái điện thoại rằng tôi nhớ anh, tôi cần anh, tôi không thể sống thiếu anh và quan trọng là tôi ...yêu anh. Những cú điện thoại của anh như cơn gió lạnh, thi thoảng lại se vào vết xót thương chưa kịp lành. Nhức nhói! Rồi những cuộc điện thoại thưa dần và mất hẳn, lâu lâu chỉ nhận được tin anh gửi qua email cho tôi. Nhạt lòng!


Ngay lúc này đây, tôi có thể gọi cho anh, chỉ để nghe giọng anh và biết anh vẫn tồn tại và vẫn còn nhớ ra tôi-là-ai. Nhưng tôi không làm vậy, rồi sẽ nói gì với anh, lại những câu chào hỏi kiểu bạn lâu năm, nhạt nhẽo và nhàm chán, hay nói với anh là tôi nhớ anh? Tôi lại không làm được. Thế đấy, con tim yếu đuối lúc nào cũng bị cái lý trí mạnh mẽ đè bẹp, và nó đã thắng.


.............


Ngày mai anh sẽ về! Tôi biết tin đó không phải từ anh mà từ H, một người bạn của cả hai. H nói chắc anh muốn làm tôi bất ngờ thành ra không thông suốt báo, vậy mà H lỡ nói tôi biết rồi thế nào anh cũng cho H một trận. Tự hỏi tại sao anh lại không cho tôi biết hay đúng như lời H nói, anh muốn dành cho tôi những điều bất ngờ chăng? Không cho phép bản thân suy nghĩ qua nhiều, tôi tin như thế. Khi cúp điện thoại xuống, tự nhiên trong lòng nôn nóng và có điều gì đó rất vui. Thế là mai tôi sẽ được gặp anh, người đàn ông trong cuộc đời mà tôi đã cho đi sự trong trắng của mình. Tự nhủ với lòng lần này tôi sẽ sống thật với lòng mình, sẽ không để con tim chịu thiệt thòi và càng không để anh xa tôi nữa. Tôi dám cá rằng chắc anh cũng đè nén cảm xúc của anh dành cho tôi, nếu một trong hai chịu hạ thấp mình xuống một chút thì sẽ không còn rào cản vô hình mà hai đứa cứ tự đặt ra cho nhau. Sau đó thì sẽ là những nụ hôn, những hơi thở nồng nàn và ánh mắt ấm áp của hai người "chính thức" là của nhau. Nghĩ đến đó thôi, tôi lại cảm thấy hạnh phúc và cười một mình. Nụ cười này khá lâu rồi tôi mới cảm nhận rằng nó rất thật.

truyen sex - Tình yêu và lý trí

Ngày xửa ngày xưa, trước khi nhân loại xuất hiện, tiết hạnh và những doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi thói xấu sống làm ngơ lửng chung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng hết sức chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất :"Nào các bạn, tôi xung phong làm người tìm, danh thiếp trốn đi nhé!".




      Lí Trí đứng tựa vào một gốc cây cổ thụ và bắt đầu đếm :" Một, hai, ba...", tiết hạnh và thói xấu choáng choàng đi tìm chỗ để nấp. Dịu Dàng nấp sau mặt trăng. Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng Nàn trốn ở cung Quảng Hằng. Nói Dối giấu mình phía sau tảng bần tiện nằm bên dưới một hồ lớn. Tham Lam trốn mình trong một bao tải,vv...


      


      Và Lí Trí đếm đến bảy mươi... tám mươi...chín mươi. Lúc này, vớ cả đều tìm được cho mình chỗ ẩn nấp, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu chẳng thể tìm cho mình một chỗ để trốn, và đó cũng lí áp giải vì chưng sao thật khó khăn để giấu Tình doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi Yêu trong trái tim mình.


      


      Khi Lí Trí đếm tói một trăm, Tình Yêu nhảy hết sức vào một bụi huê hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu gắng nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của những đóa hoa hồng...


      


       Lí Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy trước nhất vì chưng Lười Biếng không đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ ẩn nấp tốt. Sau đó tuần tự Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến...cũng được tìm thấy, đồng cân trừ tình yêu. Ghen gét vói Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thầm thì vào tai Lí Trí: "Tôi biết bụi huê hồng đang ẩn che giấu bạn Tình Yêu đấy".


      


      Lí Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lí Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu, bèn sử dụng một cành cây và dừng lại khi trái tim của lí trí bị những gai huê hồng làm cho rỉ máu. Tình Yêu xuất hiện vời hai tay ôm mặt và hai dòng máu chày ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lí Trí đã làm hỏng hóc đôi mắt của tình yêu.


    


      Lí Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm chi đây? tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?". Tình Yêu nói:" Bạn chẳng có cách nào làm cjo tôi thấy đường trở lại. Bây doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi giờ nếu bạn muốn giúp tôi hãy làm người dẫn đường cho tôi ". Và đó cũng là lý do vì sao ái tình là mù quáng và luôn đồng hành cùng lí trí.

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

truyen sex - Em toan bỏ anh thiệt đó à

Gần 1 tháng nay, hai người giận nhau. Cũng chẳng biết căn nguyên vì đâu. Vì anh doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi vô tâm, vì anh chẳng điện thoại hỏi thăm, bởi anh nói toàn câu thờ ơ khiến Huyền giận. Những chuyện bào chữa nhau như thế này vẫn thường xảy ra. Hai người cũng đã yêu nhau gần 5 năm, bởi chưng sự thế giận hờn vu vơ kiểu này không phải là điều gì mới mẻ. Nhưng lần này thì khác, có cái gì đó khác lắm. Huyền làm căng vì chưng cái sai thuộc về anh. Cả một tuần trời ơi anh không điện thoại, không nhắn tin. Đã vậy, mỗi lần Huyền phôn anh đều nghe với giọng khó chịu. Cô cảm thấy bị tổn thương. Lẽ nào yêu nhau lâu lại cho người ta cái quyền được vô tình như thế. Càng yêu nhau lâu càng cần phải làm mới ái tình mới đúng. Vậy là Huyền giận dỗi.



Mọi lần, cùng lắm tiền 3 ngày anh sẽ lại tìm đến Huyền mà ôm chặt lấy cô, thơm lên má cô âu yếm để làm lành. Cô mặc dầu có giận đến mấy thì cũng sẽ cười xòa với anh ngay thôi. Nhưng lần này, 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày trôi qua… anh vẫn hoàn trả toàn bặt vô âm tính. Và rồi 3 tuần trôi qua, một con số phận không tưởng từ ngày hai người xa nhau đến giờ. Huyền cũng muốn tìm anh, để hỏi xem rút cuộc anh đang coi thứ tình cảm của hai người là gì mà bỏ mặc nó như vậy. Nhưng Huyền lại không cho phép mình được xuống nước trước. Cô không thấy mình sai. Cô cần anh một lời áp giải thích. Không phải tiền vì chưng sự vô tâm, mà còn vì buổi chiều hôm ấy, anh chở một cô gái ôm eo anh đi ngang văn phòng của cô…



Ngày hôm nay, anh hẹn Huyền tới quán cà phê này để trò chuyện sau hơn 3 tuần im lặng. Chỉ một cuộc hẹn như thế ôi thôi đã khiến Huyền dự cảm không lành. Nếu anh muốn làm lành, anh sẽ chọn một nơi có trạng thái thoải mái ôm cô vào lòng chứ không phải đến cái chỗ mà hai người đồng cân có thể ngồi đối mặt nhau. Lẽ nào anh muốn… Huyền nhắm chặt chẽ mắt lại không dám mường tượng điều động đó. Dù giận anh nhưng chưa bao giờ cô nghĩ sẽ rời xa anh.











- "Anh đã dành 3 tuần qua để suy nghĩ về tình cảm của chúng mình. Mình từ biệt đi"



Cuối cùng thì câu nói mà Huyền sợ nhất cũng đã vang lên. Cô vẫn giữ sự phẩm bình tĩnh:



- "Lí do?"



- "Vì anh hết yêu em rồi. Anh không có cảm giác hạnh phúc khi bên em nữa thành ra từ biệt sẽ doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi tốt cho cả hai.



- "Giờ anh đồng cân có cảm giác với cô gái ôm eo anh vào buổi chiều thứ 7 cách đây 3 tuần đúng không?



- "Em đã nhìn thấy rồi à? Nếu vậy, anh cũng không muốn giấu em nữa. Đúng là như vậy đó…"



Huyền thấy tim mình đau, thấy khó thở và tức ngực. Nhưng cô không khóc. Từ nhỏ, Huyền có một sự gan liền đến kì cọ lạ. Cô có thể khóc như mưa khi ở trong phòng một mình nhưng những lúc cần mạnh mẽ, Huyền sẽ không rơi một giọt lệ.



- "Ok. Chúc anh hạnh phúc!"



Huyền đứng dậy ra về. Cô bước thật nhanh ra khỏi quá. Phía sau lưng cô, anh đứng bật dậy nhìn theo. Dường như anh muốn lao theo để giữ chân cô lại. Nhưng có điều động gì đó ngăn anh lại.



day la noi dung footer**



Tan làm, Huyền lặng lẽ đi bộ về nhà. Hôm nay cô làm tối và chiếc xe không dưng bị hỏng cho nên chẳng còn các nào khác là để nó lại tại văn phòng. Hơn nữa, Huyền muốn được đi dạo một mình trên con đường quen thuộc. Nó cũng không quá xa, đi dạo sẽ mang lại cho cô cảm giác thanh thản và yên phẩm bình hơn.



Đã hơn 3 tháng kể từ ngày cô và anh chia tay. Huyền đã trải qua những tuần nằm bẹp trong nhà khóc hết nước mắt. Huyền đã từng hận, từng trách cứ, cũng cừng muốn lao tới tìm anh để nói: "Em không chịu chia tay đâu”… Đi qua hết những cảm xúc đó, giờ đây Huyền bình thản đối mặt với cuộc đời. Nếu hỏi cô đã hết đau đớn chưa thì Huyền sẽ nhan chóng trả lời: "Em ổn”. Nhưng nếu câu hỏi là: "Em đã hết yêu chưa?” thì Huyền chỉ biết im lặng. Cô cần thời gian lâu hơn để đáp dứt khoát câu hỏi đó…











Huyền đi dạo đủng đỉnh trên con đường quen thuộc. Cô nhớ những ngày đi làm tối thế này, không bao giờ anh để cô tự đi. Anh sẽ đèo cô đi làm, tối quay lại đón. Hai người sẽ đi loanh quanh hít thở bầu không khí trong sạch này. Nhưng giờ thì cô tập thói quen làm mọi rợ thứ một mình. Dù có chênh vênh buồn nhưng mãi rồi cũng quen thôi.



Huyền mở chiếc phôn ra nhìn đồng hồ. 11h đêm. Mọi khi tầm này, anh sẽ điện thoại, nhắn tin nhưng giờ thì chiếc điện thoại vẫn im lìm. Có chăng nữa là cuộc gọi nhỡ của mẹ cô bởi lo âu khi thấy cô về muộn. Thế rồi Huyền chợt giật thột bởi chưng tiếng phanh xe bên cạnh:



- "Em lên xe đi, muộn rồi đấy, đi về muộn thế này nguy hiểm lắm”.



Không cần nhìn Huyền cũng biết người vừa nói câu đó là ai. Giọng nói của anh có nhắm mắt nhắm mũi lại Huyền cũng nhận ra được.



- "Không cần đâu, cũng sắp về tới nhà em rồi”.



- "Em lên đi. Em định khước từ anh cả đời đấy à? Em định bỏ anh thật ư?”



Huyền thấy bất ngờ khi anh nói những lời bội bạc ấy do hai người đã chia tay. Huyền vùng vằng đi trước, cô không muốn anh nhận ra sự bối rối trong mắt cô. Vì như thế anh sẽ hiểu rằng cô còn chưa thể quên anh. Huyền doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi cứ thế bước đi về phía trước. Anh dựng xe xuống và nói lớn lên:



- "Giờ thì anh có trạng thái tiếp tục yêu em rồi. Anh đã sợ mình mắc căn bệnh ung thư tai quái đó, anh sợ làm khổ thân em thành thử đành phải nói lời chia tay. Nhưng thật may điều ấy đã không xảy ra. Vì vậy xin em đừng giết anh văn bằng cách từ biệt anh như thế”.



Anh còn chưa kịp nói hết câu, Huyền đã quay đầu lại ôm chặt chịa lấy anh. Cảm giác ấy hạnh phúc vô ngần. Đêm về khuya, sương bắt đầu xuống nhưng hai người lại thấy sao mà ấm áp…